Ngã ba đường ở trước cửa nhà tôi, cũng là ngã ba cột điện của mấy khu tập thể gần năm mươi tuổi đời giữa lòng thủ đô.
Trên cái cột điện đó có cái bóng đèn nhà nước chiếu sáng lờ mờ vàng vọt bao nhiêu ngày tháng.
Từ hồi chuyển đến ở đó tôi chưa bao giờ để ý đến cái ánh sáng của nó cho đến một ngày.
Trời không trăng không sao mà lại sáng rực lên cả ô cửa sổ thế này.
Tôi tự hỏi
các bô lão trong khu vực và được xác nhận là chiếc bóng đèn mới được thay thế sau khi tắt hẳn ngày hôm qua.
Hóa ra, sống trong cái tối lờ mờ lâu ngày rồi người ta không phân biệt được đâu là "sáng bình thường" nữa.
Tôi chợt nhớ đến một chiếc bóng đèn khác trong câu chuyện tôi lượm lặt trên internet xin tóm tắt lại như thế này.
Có một chiếc bóng đèn cao áp trong nhà máy, bao nhiêu năm sáng to, rõ giúp nhà máy vận hành ổn định trơn chu. Nhưng nó mãi vẫn là cái bóng đèn junior mà không được thăng hạng lên thành senior lightbulb.
Nó buồn bã tìm đến mentor của nó và hỏi:
- Sao con mãi chỉ là bóng đèn junior?
- Thế con cảm thấy mình đã đóng góp hết mình cho nhà máy chưa?
- Dạ thưa có ạ
- Vậy hãy tắt đèn một hôm xem sao.
Bóng đèn Junior nghe theo, về tắt hẳn 3 ngày.
Nhà máy nhốn nhác nhận ra tầm quan trọng của bóng đèn thế là từ đấy thỉnh thoảng bóng đèn lại tắt một ngày chơi cho mọi người biết tầm quan trọng của nó. Cho đến khi tự dưng một hôm chiếc "bóng đèn dây tóc mãi junior" nọ bị thay thế bởi chiếc đèn LED có hỗ trợ công nghệ AI, chạy 24/7, siêu tiết kiệm điện và không bao giờ đặt những câu hỏi triết học như chiếc bóng đèn cũ nữa.
Ôi đèn ơi, vui thôi đừng vui quá nhé. RIP
Comments
Post a Comment